Mấy đứa tớ thân thiết từ hồi nảo hồi nào, cũng chẳng biết vì sao mà thân. Chắc tại cái chi cũng bình thường giống nhau nên thân.
Hình thức xấu bình thường, học hành giỏi bình thường, công việc tệ bình thường, tiền nong nghèo bình thường, con cái khỏe bình thường. Ty tỷ thứ từ chân lông mày đến gấu váy đều bình thường.
Rồi một ngày đẹp trời, 1 ông chồng bình thường trong số các ông chồng bình thường của chúng tớ trở nên bất thường.
Hội nghị khẩn cấp được triệu tập. Lần này dĩ nhiên không phải đi làm tóc, mát xa mặt, cà phê hay hội chợ. Lần này tập trung chuyên môn cho chủ đề nhạy cảm: đánh ghen.
Cả mấy đứa đều có mặt, trong không khí hừng hực như sắp đi biểu tình đả đảo đến nơi.
Hà Mỡ quang quác: Lão ta cặp bồ từ bao giờ?
Lan Lùn thút thít: Tớ không biết.
Thu Quay gắt gỏng: Sao bảo bắt quả tang
Lan Lùn ri rỉ: Hôm qua gặp chở nhau trên đường
Hạnh Dím cười sặc: Thế thì đánh ghen cái gì,
Đang nghiêm trọng căng như dây đàn, bỗng cả bọn nhìn nhau, tiu nghỉu.
Số là chiều qua, Lan Lùn của chúng tớ gặp tướng công nhà nó mặt nhí nhảnh như con cá cảnh chở 1 em tre trẻ ôm eo phóng như gió. Đương nhiên chẳng có khó khăn gì cho việc điều tra lý lịch của cí chứng chỉ mới cong này. Là một ét vê mới ra trường mà cí ông chồng quá sức bình thường của Lan Lùn được phân công hướng dẫn.
Chỉ có thế.
Lan Lùn ấm ức: Thế không làm gì à?
Làm gì là làm gì? Hường Vâu tưng tửng: Mà tao hỏi chúng mày, nếu mà mấy ông nhà ta có ghẹ thật, chúng mày đánh ghen được không?
Hà Mỡ bình thường to mồm nhất, giờ nhỏ nhẹ: Tao chắc không được quá
Hạnh Dím bình thường dứt khoát nhất, giờ lưỡng lự: Tao không biết, mấy chương này tao không nghĩ tới
Thu Quay bình thường đanh đá nhất, giờ thùy mị: Tao cũng không, tao sợ ồn ào lắm
Cả bọn ngồi thừ ra.
Lan Lùn vẫn băn khoăn: Thế là không làm gì à?
Ừ nhỉ, phải làm gì chứ, những ôm eo cơ mà.
Bối rối thật. Phải khẳng định chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ chứ.
Làm gì nhỉ
Hường Vâu đứng dậy: đi thôi
Cả bọn nhìn lên: Làm gì
Hường Vâu khoát tay: Đi gội đầu.
ngủm đây
Thế là các tiệm gội đầu, làm móng, căng môi...tự do ào ào mở, cạnh tranh nhau quyết liệt. Tiệm nào cũng phô bảng xư..
Thế là các tiệm gội đầu, làm móng, căng môi...tự do ào ào mở, cạnh tranh nhau quyết liệt. Tiệm nào cũng phô bảng xưng là gốc : Hường Vâu Gốc, Dím Tây nguyên gốc, Rubíc nguyên bản Hung-gia -lợi.Thậm chí tiệm Lan lùn còn xưng là tiệm chính chủ hòng phục vụ riêng một nhóm lơi ích bạn bè. Đông vui, náo nhiệt đáo để xứ Sờ Cong S.
Quang lo lắng lắm vì sẽ còm chẳng ai đọc,mà chửi rủa Quang, không còn thu nhập khủng nữa. Quang nghèo quá nên phải đi ăn sương. Tựa gốc ổi, rình mò một tiệm chính khách, xí lộn, chính chuyên Hà Mỡ :
- Giời ơi, sao bi giờ em hạnh phúc và sướng quá các chị ơi, đánh ghen hoài nữa các chị nhá.
- Xuỵt, khẽ chứ em. Anh phải đội tóc giả làm nữ đi đánh ghen mới gặp được em. Anh dụ dỗ và hăm doạ vợ chính thức để tẩu tán tài sàn,giờ teo còn chút xíu nè.Cầm xem đi.
Quang giờ mới hiểu tại sao các ông chồng ưa ăn ghẹ non và các bà vợ Tây Tàu các kiểu sôi sùng sục đi đánh ghen mà cứ hả hê hớn hở. Vui thía.
Chiều CN vui bạn nhé
đánh ghen làm gì cho fam luật chứ ...
Tối vui bạn nhé !
Chúc RuBic tối thứ bảy vui nhiều nhé.
Em thik blog đơn giản vì người viết cảm xúc thật của họ, trải nghiệm của họ! Chúc gia đình chị hạnh phúc nhé!:)