Thì mình không định khóc với cậu, thiệt mà. Mình vẫn rứa, làm
việc chi cũng suy nghĩ thiếu thấu đáo. Thiệt ra, đã có rất, rất
nhiều chuyện ấm ức từ trước. Khi cậu nói vài câu, chỉ như
những giọt nước làm tràn ly ấy thôi.
Khóc với cậu là sự ngẫu nhiên trong ý muốn của mình. Nhưng
phải nói thiệt một điều, lúc đó mình thấy cậu rất đáng tin tưởng.
Chỉ thế thôi.
Hôm sau, cả ngày lẫn đêm, mình lo phát sốt. Không thể ngủ
được. Nói cho cậu biết nhé, mình muốn uống bia là chỉ để gặp
cậu thôi. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng bia cho mình cảm giác
đủ tự tin để có thể tự nhiên. Cậu sắp đi xa, nên mình muốn ở
gần cậu một chút, thật lòng đấy. Cứ nghĩ Tết năm sau mới gặp
lại, nếu mà mình lấy chồng rồi thì gặp cậu cũng giống như xưa.
Nhưng với mình, cậu bây giờ không giống xưa. Mặc cậu muốn
nghĩ chi thì nghĩ, mặc kệ cậu. Với mình, cậu bây chừ rất gần,
mà cũng xa tít tắp. Giống như một thằng bạn thân, một người
anh, một người yêu.
Cậu đi xa rồi, mình muốn gọi cho cậu lắm, nhưng hình như thấy
bất an, sợ làm phiền cậu, sợ bị cậu mắng.
Mình rất nhớ cậu, vì rứa cứ nhắc đi nhắc lại là thi thoảng cậu
nhớ mình một chút, ít thôi cũng được. Nói rứa thôi, cậu không
nhớ thì thôi. Nhưng mình giận lắm. Đáng lẽ cậu nên nhớ mình
một chút, nếu không thì nói dối cũng được. Mình mà khóc một
mình thì phải làm sao bây chừ. Cảm ơn về chỗ bia cậu mua
cho mình, và xin lỗi cậu thiệt nhiều về tất cả mọi chuyện. Mình
nhớ cậu lắm.