Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

CHO BẠN CỦA TỚ

         Lâu rồi vì nhiều lý do, tớ rất ít ghé ngôi nhà thân yêu trong thế giới ảo của tớ. Nhưng thi thoảng, những tin nhắn lại đến trong điện thoại, tớ vui ơi là vui. Bạn của tớ biết không, tớ yêu lắm ngôi nhà này.
         Thường phụ nữ có tuổi hay hoài niệm, tớ cũng thế. Ngày bước chân vào thế giới quyến rũ của câu chữ, tớ quen không nhiều bạn. Nhưng với tớ, có rất nhiều tình cảm và sự gắn bó, như 1 sự tin tưởng vô hình trong ý nghĩ, như nụ cười 1 mình lặng lẽ trong ngày nắng. 
        Đầu tiên là anh Minh Châu, tớ thích ngay cái tên và hình avantar của bạn ấy. Mẹ tớ cũng có tên như thế. Và tinh thần lạc quan, niềm tin, sự tĩnh tại mà bạn ấy mang lại. Một người bạn đường ấm áp.
        Là Võ Đan Thùy hay cười. Tớ thấy bạn ấy có quá nhiều thứ giống mình trong cách nghĩ, cứ như là bạn ấy đọc được mình. Kỳ lạ là bạn ấy cũng cảm thấy thế. Tớ thích nghe bạn ấy cười lắm. Nghe rất may mắn.
       Là Oriole tinh nghịch, lý lắc và luôn vui vẻ. Rất thẳng thắn nữa chứ. Bạn ấy đi đâu là ở đó có tiếng cười. Một cô nhỏ dễ thương.
       Anh Tân Châu hay đùa với hình avantar làm bao nhiêu người nhầm là phụ nữ. Những câu còm vui vẻ nhẹ nhàng mà thông minh làm ai cũng nhớ. Một người bạn luôn bày tỏ chính kiến và rất nhân hậu với phong cách rất riêng trong từng bài viết
      Bác Sông Quê thì như có phép thuật với câu chữ quê Bọ nhà tớ. Tớ nhớ mãi lần đầu tiên vào nhà Bác ấy, đọc chi mà: "...Con chắt ả mô ruồi. Hắn cưỡi tru vô rú...". Tớ và anh nhà tớ cười 1 trận no nê. Dân miền Trung thứ thiệt. 
       Là anh Tiêu Phong với 1 tình yêu Hà Nội đẫm sâu trong từng hơi thở. Can đảm viết ra những điều mà rất ít người dám nói. Một người bạn dũng cảm, tài hoa.
       Anh Thư hồn nhiên trong trẻo trong từng trang viết. Thầm lặng yêu thương từng nhành hoa, ngọn cỏ. Nhớ đến Anh Thư là tớ nhớ ngay đến tấm hình chụp quả Bồ ngót ở nhà bạn ấy. Vườn nhà tớ có đầy mà chẳng bao giờ tớ để ý, sao nhìn ảnh bạn ấy chụp lại đẹp thế không biết. Một cô nhỏ đáng yêu lạ.
       Tuyết Trang xinh ơi là xinh, bước vào nhà bạn ấy cứ lung linh toàn sắc tím. Chị Tam Anh Đường quân tử luôn tự tin và mạnh mẽ. Lại hát hay, khéo tay và lãng mạn nữa chứ. Chị Hoa Nắng Miền Trung dịu dàng và tình cảm. Chị Phi Thiên Vũ duyên dáng, lôi cuốn và tự tin. Chị Phù Sa đằm thắm. Bác Hòn Sỏi, Bác Quang Tran, Huong Nguyen, Anh Mẫn, Anh Minh Lê và rất nhiều người bạn khác nữa. 
       Cuối cùng tớ nhớ anh Cocuca. Là người bạn đầu tiên tớ quen khi bước chân vào blog. Luôn vào nhà tớ mỗi ngày với nụ cười nhí nhố và động viên tớ viết khi nhà tớ chưa có bạn. Là người bạn thông minh với những câu chữ đùa vui nhưng thẳm sâu một tâm hồn nhạy cảm và dễ tổn thương. Tớ muốn giận bạn ấy lắm.
         Thú thật, ngôi nhà này tiêu của tớ quá nhiều thời gian, nhưng tớ rất yêu nó, và yêu các bạn thân yêu của tớ nữa. Ngày mới vui nha các bạn.




Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2013

KHÔNG ĐỀ



Em không biết làm thơ
Những vần thơ tặng người con gái
Vất vả sớm khuya miệt mài bên máy
Mặc người ta chờ, cân đối chưa lên

Em đố anh biết có gì giống nhau giữa công nghệ thông tin

Với bên kia là dưa cà mắm muối
Chịu phải không anh hãy nghe em nói
Với con gái ngân hàng là những nỗi lo chung

Muốn thẩm định cho vay phải bám biển bám rừng

Đừng hỏi em vì sao đi sớm về khuya không giờ giấc
Thấy bà con được mùa vui muốn trào nước mắt
Đâu phải viên chức nào ngày 8 tiếng cũng là xong

Quê mình đang đổi mới đó, anh thấy không

Bút toán Nợ nào ghi niềm vui để ngỏ
Còn những nỗi lo ghi về bên Có
Cho kết lãi những sắc hồng khi Đất nước vào Xuân