Tớ nói nhiều, ok - công nhận là tớ nói nhiều. Nhưng cam kết với một nửa còn lại của thế giới, với thâm niên làm vợ 10 năm của tớ. Triệu chứng nói nhiều như tớ là hoàn toàn bình thường, ấy là bác sỹ Hoa súng bảo, không phải tớ
Thế nhưng với ông chồng tớ thì không phải như vậy. Hôm nay, lão ấy mang về 2 con khướu, đưa cho tớ bảo: - Quà cho em, bữa ni cứ yên tâm nhé!
Nghe thế tớ cảnh giác lắm, bữa 8/3, tớ thấp thỏm chờ mãi mà không thấy quà. Tớ nhấm nhẳng: đến cơ quan thì hoa hoét râm ran mà về nhà thì chẳng thấy quà cáp chi. Lão ấy chỉ chờ có thế, nói ngay như soạn sẵn: - Em đi mua hoa mà tặng anh, anh bữa chừ 5, 6 đảm đang rồi.
Đúng ông chồng tớ, người đàn ông có quả tim bao la đã hát cho tớ nghe thời con gái: anh muốn ôm cả đất, anh muốn ôm cả trời... vậy mà 2 tuần rồi tớ về muộn, lão ấy đi chợ nấu cơm nên giờ chẳng buồn mua quà cho tớ. Tớ tủi thân, tớ cáu, tớ tội nghiệp tớ...
Thế là tớ khóc lóc tùm lum tà la, hỉ mũi roẹt roẹt, kể lể ỉ ôi. Nào là suốt năm suốt tháng tớ đi chợ nấu cơm với niềm hạnh phúc đấy thôi. Tớ còn muốn học nấu ăn nữa chứ. Mấy bữa lão ấy phải vất vả, tớ thương lắm. Cứ hôm nào về muộn, ngồi ăn cơm, không nói nhưng tớ biết ơn lắm lắm. Tớ hứa tớ nói chân thành đấy... Tớ khóc lâm ly đến nỗi cả tớ cũng cảm động, hí hí... Nhóc tớ cũng đồng thanh. Quá hoành tráng. Lão ấy cuống cuồng phóng xe ra khỏi nhà. Với vận tốc của sấm sét, lão ấy đã đứng trước mặt tớ với bó hoa to đùng. Tớ liếc bó hoa, bụng như mở cờ nhưng hơi tiếc tiền. Lão ấy chắc hiểu ý nên đưa cho tớ, vớt vát: - Mua muộn cũng có cái hay, nhiều mà rẻ
Nói thầm với chị em, lâu lắm tớ mới có bó hoa to như thế. Nói nhiều quả hiệu nghiệm, hí hí...
Thế nhưng không hiểu sao, hôm nay chẳng nhân ngày... quy ước gì mà lão ấy cũng tặng quà, lại tặng chi không tặng, đi tặng 2 con khướu. - Em chẳng có thời gian mà chăm bản thân nữa là chim với chóc - Tớ đùa
Lão ấy tươi như hoa: - Để anh... để anh chăm... Anh mua về cho em có... đối thủ...
Những nuối tiếc cũ xưa vẫn là những khắc khoải nặng lòng. Như tuổi 20 qua bên lề nỗi nhớ. Cuộc sống ngoài kia trôi trong mọi niềm trăn trở. Vẫn ấm áp ngọt ngào trong câu hát đầu môi Chia tay rồi chúng mình là bạn tốt của nhau thôi. Dẫu niềm vui chung bây giờ đã khác. Hoa sữa vẫn lung linh trong từng nốt nhạc. Lối xưa buồn như biển mùa đông Nắng xuân xanh trong những đôi mắt trong. Khi một chiều ngang qua trường cũ...