Tớ
hay nói, hay cười, hay cáu. Hời hợt và lanh chanh. Từ ngày 20 tuổi, tớ biết
mình công cũng kém mà dung lại càng thiếu.
Bù lại tớ có 1 thằng bạn thân làm vốn. Hắn học với tớ từ ngày lớp 1
Sau
bao lâu luôn bên cạnh tớ như hình với bóng, vào 1 ngày lười học nào đó, hắn bỗng
nghiên cứu ra quy luật là hình như hắn yêu tớ. Không cần suy nghĩ phân tích, hắn
báo cáo ngay với tớ như trung tâm phòng dịch thông báo cho dân có nạn dịch cúm
gia cầm. Cúm H5N1 hay cúm H7N9 hay cúm chi cũng được, tớ không cần quan tâm. Tớ
thừa biết hắn cũng chẳng phải yêu đương gì tớ, chỉ là chúng tớ như 1 thói quen
bên cạnh của nhau. Tớ hân hoan mừng rỡ lắm vì ít ra tớ không đến nỗi ế ẩm như
cá ươn chợ chiều. Dĩ nhiên là tớ vẫn bày đặt cành cao, ra cái vẻ mình cũng có
giá lắm. Bây giờ tụi nhỏ hay nói hoàn cảnh của tớ lúc ấy: ế trong tư thế ngẩng
cao đầu.
Vì tình bạn từ thời lớp 1,
nên tớ chẳng biết có phải là bọn tớ yêu nhau không. Nhưng cả tuổi trẻ của tớ,
tớ cũng chẳng yêu ai cả. Nói chính xác là cũng chẳng có ai yêu tớ cả. Hay hình như
cũng có ai đó nhưng vì hắn nên tớ chẳng để ý, hay là sao tớ cũng không biết
nữa.
Nhưng sau 6 năm không biết có
phải yêu nhau không đó, hắn gặp 1 cô gái: trẻ hơn, xinh đẹp hơn, thông minh
hơn, giàu có hơn, tinh tế hơn, gi gi gì gi cũng hơn tớ. Và thế là tớ được mối
tình đầu sút như hậu vệ phá bóng phút 89. Sau quả thất tình ấy, tớ lại hân hoan
chờ đợi tình yêu mới.
Năm xem xém 30 mà tớ vẫn đi
về 1 mình trong khi bạn bè đã con bồng con bế. Quả bom nổ chậm là tớ quả thật
đã làm phụ huynh đau đầu. Mẹ tớ lúc này bất kể anh trai nào đến nhà cũng không
đủ bình tĩnh gọi cháu nữa. Bà rót nước nhiệt tình và kêu bằng con tuốt.
"Sao lâu không thấy con đến chơi" ; "Mới đến à con"... Nhìn
Mẹ, chẳng cần hình dung gì cả cũng biết, tớ như món nợ tồn đọng cần khoanh xóa
mà các chuyên gia tài chính bây giờ hay chém: không phải nợ xấu mà là ... quá
xấu.
Nắm bắt xu hướng lạm phát phi
mã của tuổi tác, tớ bắt đầu chiến dịch "nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc, tôi
chờ người đến với yêu đương''.
Và không cần phải chờ lâu. Có
1 lão mắc dịch đâu đó xuất hiện. Lão ấy chưa già nhưng mắt kém, lại thiếu hẳn
khả năng phân tích, thẩm định đối tác. Lão ấy vội vàng niêm yết công khai bằng
văn bản hợp đồng với tớ. Dĩ nhiên là thương vụ ấy thành công.
Giờ đã xem xém 40 rồi, thi
thoảng tớ nghĩ, đến giờ tớ vẫn chưa biết là hồi đó tớ và thằng bạn thân có yêu nhau
không. Và nếu thằng bạn tớ không tỉnh táo mà phá bóng vào phút đó, nếu tớ và
hắn góp vốn, không chừng giờ cũng gió theo lối gió mây đường mây. Kiểu chi thì tớ
cũng thất thoát mất 1 thằng bạn thân. May thay cho tớ, hợp đồng với đối tác lại
có lãi thằng nhóc. Và vui mừng nhất là Mẹ của tớ và Mẹ đối tác. Thật đấy, tớ và
đối tác cũng vui lắm